XEM TRỐNG D.FOLA CHI TIẾT TẠI ĐÂY
Vương giáo sư là người chuyên nghiên cứu ấn , chú trong nhiều năm và lĩnh hội được những kỹ thuật căn bản để giao tiếp với cõi âm . Vừa rồi thấy bạn tình hình nguy kịch ông đã dùng ấn , chú để sai khiến âm binh thu thập thông tin nên nhanh chóng biết được sơ yếu lý lịch của con hồ ly đang mê hoặc bạn mình .
Vương bảo ông rằng trước mắt có thể ngăn chặn nó không thể vô nhà được nữa . Vương bảo ông kiếm một tờ giấy , một cây bút lông và một tờ giấy trắng . Vương tập trung tinh thần phóng bút những dòng nhìn trông nguệch ngoạc một loại ký tự quái đản , thỉnh thoảng tay bắt ấn , miệng lầm bầm những âm thanh rất lạ lùng rồi lại phóng bút viết tiếp .
Viết xong Vương đi ra hướng cửa chính vào nhà dán lên ngay cửa . Vương dặn ông để yên lá bùa này , có gì bất thường xáy ra ông hãy gọi báo cho Vương biết .
Những đêm sau đó ông ngủ thì không còn thấy nó đến nữa nhưng cái điều ấy lại làm cho ông ngày càng thêm mất ngủ trầm trọng .
Alice đến ông lấy tài liệu về biên tập nhìn thấy ông thần sắc ngày càng tiều tụy nàng hết sức lo lắng , nàng tìm hiểu lý do ông chỉ cho biết dạo này ông ăn không thấy ngon , ngủ không đủ giấc . Nàng cũng thấy ông không còn viết lách hay chơi nhạc như mọi khi nữa .
Khuôn mặt Alice làm ông càng thêm nhớ người con gái trước đây hay đến trong giấc mộng của ông và ông cũng dần dần nhận ra tuy khuôn mặt và vóc dáng cả hai giống nhau như đúc song tính cách cả hai có cái gì đó hầu như khác nhau hoàn toàn . Alice nhu mì , nhẫn nại , hiền lành , thùy mị hơn còn con hồ ly kia nó ranh mãnh , đỏng đảnh , đanh đá và ngoa ngoắt hơn .
Dần dần ông dường như ban đêm không còn có thể ngủ được nữa . Chuyện này có xảy ra với ông trước đây có đôi lần như vậy có thể do ly café hay chén trà uống muộn trong một buổi chiều ngày hôm đó , ông không băn khoăn nhiều vì ông có thể ngồi vào bàn viết những ý tưởng mới xuất hiện trong đầu ông về công việc biên khảo .Nhưng lần này hoàn toàn khác .
Ông thức cả đêm và chẳng làm chi được ngoài việc trông chờ con hồ ly quay trở lại . Lâu rồi ông không hề khóc , ông làm chủ được những cảm xúc , ông kềm nén được tất cả mọi thứ có thể dày vò làm ông đớn đau vậy mà giờ đây tự dưng nước mắt ông chợt trào ra và khóc rưng rức một cách ngon lành như một đứa trẻ một mình giữa đêm khuya thanh vắng chỉ vì nghĩ đến không còn gặp lại được cái con hồ ly ấy nữa .
Vương giáo sư có gọi điện thoại hỏi thăm ông kể từ hôm dán bùa thì con hồ ly nó có đến trong chiêm bao nữa không , ông báo bạn biết không thấy nó đến nữa . Vương giáo sư cả mừng nói như vậy bùa đã có công dụng , để ông tìm cách viết lá bùa khác tiêu diệt nó luôn . Ông giật mình can bạn ngay là nó đã biết sợ mà đi rổi thì thôi đừng truy cùng diệt tận nó làm chi , ông không muốn như thế .
Ông chỉ báo bạn biết là giờ mất ngủ hơn trước , Vương nói với ông người già thường hay bị như thế hoàn toàn không biết bạn mình giờ chẳng khác chi một người nghiện heroin biết nó nguy hại nhưng không hề muốn từ bỏ nó .
Ông sống trong tình trạng vật vờ như thế cả tuần , không lúc nào nguôi nghĩ đến nó . Ông nhớ lại những đêm nó nằm bên cạnh ông gối cho nó ngủ , đôi môi xinh màu cánh sen , mùi thơm từ cơ thể nó , cái cách nó đốp chát ranh mãnh thật trẻ con và cuối cùng ông tha thiết muốn biết nhất là xem nó còn ở quanh đây không hay là đã bỏ đi rồi .
Và trong một đêm mất ngủ với nổi nhớ đến cồn cào ông tiến đến cửa chính , gỡ lá bùa mà Vương giáo sư bạn ông đã dán lên trên cửa với ý định gặp nó một lần cuối nói cho hết những điều ông nghĩ về nó chân thành nhất rồi chia tay không gặp lại nữa mà ông cho rằng điều đó sẽ giúp cho ông thoát ra được những dằn vặt để trở về những giấc ngủ bình thường như những ngày ông chưa từng gặp nó .
Vừa bước vô phòng trở lại bỗng dưng có một làn gió lạnh ập đến thình lình , ông chỉ còn lảo đảo kịp tiến đến chiếc sofa ngã vật lên đó và ông có cảm giác như đang nửa mơ nửa tỉnh , ông vẫn nhận biết được mọi thứ chung quanh nhưng không thể nào nhấc , hay cử động được nổi tay chân , cơ thể của mình . Ông cảm nhận được có một kẻ lạ mặt vừa lẻn vào căn phòng này .
Dần dần ông nhận ra đó là một người con gái mặc chiếc váy dài màu trắng toát đến tận gót chân , mái tóc nó dài rủ che gần kín khuôn mặt với cặp mắt sáng quắc đang nhìn ông trừng trừng như oán trách , căm giận lẫn thương yêu. Ông bắt đầu nhận ra nó , con chuột nhắt lông trắng , đuôi dài , mõm màu cánh sen với khuôn mặt Alice nhưng nom nó tiều tụy xơ xác đi rất nhiều , nó ăn mặc kín mít chứ không như những lần trước ông đã từng gặp .Nó tiến đến gần ông , ngấn nước mắt và thì thào bảo ông là một kẻ bạc tình , đồ giả nhân giả nghĩa , cái thứ chơi người qua đường bla bla…. Nó ngã người nằm đè lên người ông , vừa đấm ông thùm thụp vừa khóc tức tưởi, vừa rủa xả . Nước mắt , nước mũi nó rơi lên mặt ông làm ông tỉnh hơn và bắt đầu cử động được bàn tay và các ngón , ông vuốt lưng vỗ về nó bỗng ông thấy có cái gì đó khác lạ khi bàn tay ông di chuyển đến phía mông của nó . Nó giật mình đứng dậy và có vẻ thẹn thùng , hai tay nó nắm hai mép váy rị xuống giống như muốn ngăn chặn một cái gì đó phía sau lưng nhưng cái đó nằm ngoài sự kiểm soát của nó . Và bỗng dưng nó òa lên khóc nức nở . Sau một lát dường như bất chấp nó nằm xuống người ông và khóc thút thít , ông vuốt ve để vỗ về và phát hiện phía dưới mông nó một cái đuôi đang ve vẩy .
Thay vì sợ hãi ông lại thấy vô cùng phấn khích . Ông từng nuôi chó ông hiểu được ngôn ngữ hành vi vẫy đuôi của chó . Chỉ vẫy không sủa : nó đang vui thân thiện , vừa sủa vừa vẫy : vui trên mức tình cảm , sủa mà không vẫy : hãy coi chừng nó .Ông yêu chó một phần nó biểu lộ tình cảm qua cái cách nó vẫy đuôi .Ông chỉ có hơi ngạc nhiên một chút và hỏi nó mấy hôm trước không thấy sao hôm lại lòi đuôi dài ra như vậy
Có lẽ khóc lóc nãy giờ nó cũng mềm lòng nên ngoan hơn , nó phụng phịu trách cũng tại ông mà ra , trước khi đến với ông các chị của nó đã dặn đi dặn lại chỉ có quyến rũ chứ đừng bao giờ yêu đàn ông nếu không sẽ dễ bị hiện nguyên hình . Nó vừa nói lại vừa đá đạp vô người ông . ( Còn tiếp ) ALICE 5