HÃY CHƠI TRỐNG DJEMBE D.FOLA ĐỂ CẢM NHẬN ĐIỀU MỚI MẺ VÀ THÚ VỊ TRONG ÂM NHẠC .
NHỮNG BÌNH THƯỜNG
Những bình thường giờ quá xa xôi
Cánh đồng chiều tiếng sáo vi vu
Tiếng ve kêu trưa ngày nắng hạ
Và hàng cây còn mùa thu lá bay
Những bình thường giờ quá xa xôi
Những bình thường bỗng dưng xa lạ
Khi đêm rằm trăng sáng tỏ ngọn cây
Em đến trường ngày đông mặc ấm
Hạt gạo thơm bát cơm ngày mùa
Những bình thường giờ quá xa xôi
Những bình thường bỗng dưng xa lạ
Những bình thường chấp chới cánh diều bay
Khi chân thật thành giả dối điêu ngoa
Biến hoang tàn thành rực rỡ xa hoa
Thiên đường thành chấp chới cánh diều bay
Khuất xa tầm tay .
KIẾP NẠN
Những mái đầu xanh ngày ngã xuống
Bất cứ nơi nào dù chẳng muốn
Giống như trên con đường ngày xưa
Từng đàn con đi về nơi bom đạn
Hiểm nguy chực chờ từng nẻo phố
Bước em đến trường lạc giông tố
Có anh nông phu trọ gác phố
Thao thức suy tư phận con người
Đêm sắp tàn rồi vẫn bèo giạt mây trôi
Hiu hắt tàn hoang cánh đồng tối
Và chiếc yếm đào em để lại trên cành sen
Hôm tát nước ...đầu đình
Có bà mẹ già ngồi trầm ngâm
Sống ngày càng ngày càng khổ tâm
Có anh nông phu trọ gác phố
Thao thức suy tư phận con người
TRÁCH AI ĐÂY
Khi hạt gạo qua đời trong đêm mùa gặt
Và lũ chim kết bạn cùng bọn sâu
Con hươu con nai kiếm ăn cùng bọn sói
Cái vạc cái nông phải lìa bỏ đầm lầy
Thì xin đừng trách muôn cánh bướm lạc loài
Hương đồng nội cỏ
Những trai làng dạt vòm ra phố chợ ,đi như bèo trôi
Không biết sẽ về đâu , không biết phải về đâu
Trách ai đây , trách ai đây
Khi mùa thu không còn lá rụng
Khi tình nhân không còn hẹn hò
Dạo phố mưa bay
Phải chúa đã hết nhân từ
và Phật đã hết bao dung
Một bầy con nít
tan tình lội sông
CHIẾC ÁO GẤM
Ngày từng ngày mẹ vẫn ngồi
Trong túp lều ngôi làng cũ
Mẹ ngồi chờ những đứa con xa trở về
Với bao niềm thương yêu mong nhớ
Chiều từng chiều mẹ vẫn chờ
Những đứa con xa thật xa
Chợt một chiều những đứa con quay trở lại
Khoác lên mẹ yêu CHIẾC ÁO GẤM chói lòa
Chiếc áo gấm sáng lấp lánh
Giọt mồ hôi trên những luống cày giữa trưa hè bỏng cháy
Sáng phiên chợ quê dáng ai tất tả gánh gồng
Chiếc áo gấm sáng lấp lánh
Cánh cò bay tay lấm chân bùn giữa đông ngàn lạnh giá
Sáng xương thịt da máu tươi đổ xuống cánh đồng
Ngày từng ngày mẹ vẫn ngồi
Trong túp lều ngôi làng cũ
Chợt một chiều những đứa con quay trở lại
Khoác lên mẹ yêu CHIẾC ÁO GẤM chói lòa
NHỨC NHỐI
Nhức nhối ngày ngày
nhức nhối mặt người
khi bước ra ngoài đường
phải lìa xa con phố vui
Đôi khi anh muốn đi
đi thật xa , rời xa
khung trời nhỏ nhoi
để làm con thú hoang
lang thang trong rừng sâu
Nhức nhối ngày ngày
nhức nhối mặt người
thao thức nhớ đại ngàn
phải trở về với bóng đêm
Đôi khi anh muốn bay
như loài chim tung trời bão tố
hoặc làm con cá bơi
thong dong ngày biển động
Đi thôi em về miền hoang dại
đi thôi em về làm dã thú
đi thôi em về nơi hoa cỏ
đi nơi đâu đừng có con người
Nhức nhối ngày ngày
nhức nhối mặt người
phải lìa xa
con phố vui